Chào các bạn, mình tên là Mirai !
Mình đã bắt đầu viết blog thời gian gần đây rồi nên mình xin phép tự giới thiệu bản thân nhé !
*Trang tiếng Nhật thì bấm đây
Table of Contents
- 1 Sinh ra ở vùng quê
- 2 Học mầm non, cấp 1-2 〜say mê chơi bóng chày〜
- 3 Học cấp 3 ~Quãng thời gian đen tối tại câu lạc bộ bóng bầu dục~
- 4 Lên đại học 〜đi đến tỉnh Hiroshima〜
- 5 20 tuổi ~Cuộc đời minh thay đổi vì đi du học~
- 6 Mới tốt nghiệp, trở thành Cảnh sát ~Vào trường CS và làm việc tại đồn Cảnh sát
- 7 Lên thành phố Tokyo ~Gặp gỡ Tiếng Việt~
- 8 Chuyển chỗ làm việc sang phỏng CSHS
- 9 Quyết tâm chuyển việc
- 10 Nghỉ Việc
- 11 Kỳ nghỉ thu trong cuộc đời, rồi sang
- 12 Bây giờ ~sang VN đã được 3 tháng~
Sinh ra ở vùng quê
-Minh sinh năm 1990. (Đó là thời gian bắt đầu khủng hoảng kinh tế ở Nhật còn được gọi là vỡ kinh tế bong bóng). Mình sinh ra ở một vùng quê tại tỉnh Fukui. Ở đó chỉ có khoảng gần 3000 người nhưng thiên nhiên rất phong phú.
→Thành thật mà nói thì ở Nhật vùng đó rất là quê vì đến bây giờ cũng là không có cửa hàng tiện lợi, không có ga tàu điện, không có cửa hàng nào mở vào Chủ nhật, một ngày chỉ có 3 chuyến xe buýt, hàng ngày tất cả các cửa hàng quán ăn nhà hàng đóng cửa trước 8 giờ tối (Mình chưa bao giờ gặp bạn người Nhật nào ở nơi mà quê hơn mình cả haha)
Thế nhưng, bây giờ mình thật sự cảm thấy may mắn vì khi còn nhỏ được sinh sống ở vùng quê này.
Học mầm non, cấp 1-2 〜say mê chơi bóng chày〜
-Mình đã có 12 năm học từ mầm non đến hết cấp 2 trong môi trường rất là quê và các thành viên trong lớp thì không hề thay đổi.
→Các thành viên trong lớp không hề thay đổi trong những 12 năm, nên quan hệ chúng tôi không phải chỉ là bạn cùng lớp mà gần như là gia đình.
Với lại, mình thích môn bóng chày từ năm lớp 3, thế nên là mình thường xuyên chơi bóng chày cho đến khi tốt nghiệp lớp 9.
Học cấp 3 ~Quãng thời gian đen tối tại câu lạc bộ bóng bầu dục~
-Lên trường cấp 3 ở tỉnh Fukui, mình cố gắng học, chơi bóng bầu dục cho văn võ song toàn…
→Minh lên trường cấp 3 tại tỉnh mình-một ngôi trường vừa đủ tốt để sau này thi đại học
Cho văn võ song toàn, mình học nhiều và tham gia câu lạc bộ bóng bầu dục nhưng việc tập luyện và huấn luyện viên của câu lạc bộ này cực kỳ nghiêm khắc nên mình gặp khó khăn và cảm thấy như là địa ngục vậy,,,
Thật sự, ngày nào mình cũng nghĩ sẽ nghỉ câu lạc bộ này…haha
Trong cuộc đời mình đến bây giờ, thời kỳ học cấp 3 là thời kỳ khó khăn nhất…
Không bao giờ mình muốn trở lại thời kỳ đó nữa haha
Còn, vì ở lớp học khoa học xã hội nên mình ở lớp nhiều học sinh con gái.
Môi trường đó là có con gái nhiều nhất trong cuộc đời của mình (Đoái tưởng đến nó, môi trường vô cùng nghiên tỵ hihi)
Lên đại học 〜đi đến tỉnh Hiroshima〜
-Ra khỏi quê và lên đại học, sống riêng ở Hiroshima 4 năm
→Cuyên môn minh là khóa học kinh tế, và minh tham gia câu lạc bộ Karate ở đại học
Vừa làm thêm quán Okonomiyaki kiểu Hiroshima (cũng vừa làm thêm vải công việc khác), vừa luyện tập Karate, vừa đi nhậu với các bạn gái (Gokon), minh sống cuộc sống rất “Sinh viên đại học”.
20 tuổi ~Cuộc đời minh thay đổi vì đi du học~
-Khi 20 tuổi, cuộc đời mình thay đổi vì mình một mình đi du học thời gian ngắn đến Cairns ở Úc.
→Chuyến du học này giúp cho mình biết sự rộng lớn và sức hấp của thế giới nên cuộc đời mình đã thay đổi 180 độ.
Sau khi trở lại Nhật, mình cố gắng hoàn thành nốt các tín chỉ một cách nhanh nhất.
Khi là sinh viên năm thứ 3-4, cứ mỗi khi được nghỉ công việc làm thêm hoặc câu lạc bộ thì mình lại đi du lịch, chủ yếu là ở Đông Nam Á như Tây ba lô
Nghĩ lại thì mình đã có những ngày tháng vô cùng tự do dù có cả nghĩa tốt lẫn nghĩa xấu haha
Cách suy nghĩ và thước đo về cuộc sống hiện nay của mình xuất phát từ giai đoạn này.
Mới tốt nghiệp, trở thành Cảnh sát ~Vào trường CS và làm việc tại đồn Cảnh sát
-Khi vừa tốt nghiệp, mình trở thành nhân viên nhà nước ở tỉnh Aichi
→Hoàn toàn thay đổi so với mình khi còn là sinh viên, bắt đầu làm việc với tư cách là nhân viên nhà nước là công việc ổn định và chín chắn nhất.
Nhân tiện, nhân viên nhà nước này là nhân viên cảnh sát
Minh suy nghĩ nhiều nhưng cuối cùng thì bắt đầu làm việc với tư cách là nhân viên cảnh sát là công việc “Rất ổn”
Cả gia đình mình cũng đều là giáo viên nên có lẽ….mình chịu ảnh hưởng…
Nhưng, mình luôn vừa làm việc vừa có thắc mắc về tổ chức cảnh sát và sếp không hề nghe, không hề chấp nhận ý kiến khác biệt của mình.
Sau khi tốt nghiệp trường cảng sát vô cùng nghiêm khắc, mình bắt đầu làm việc ở đồn cảnh sát tại sở cảnh sát tỉnh Aichi.
Phải nói rằng, mình cảm thấy việc đạt thành tích tốt hơn các đồng nghiệp khác trong thi hành công vụ, được sếp đánh giá cao, được tự do và có quyền lực là rất thú vị.
Thêm vào đó, chế độ cảnh sát là nhân viên nào cũng có thể thăng chức, miễn là thi đỗ nên nó cũng tạo cho mình động lực làm việc.
Lên thành phố Tokyo ~Gặp gỡ Tiếng Việt~
-Lần đầu tiên mình chuyển chỗ việc là đến TP Tokyo
→Mặc dù nói chung là nhân viên cảnh sát thì chỉ được chuyển chỗ làm việc trong cùng một tỉnh thôi nhưng mình có may mắn gặp sếp tốt nên được chuyển đến Tokyo để vào phòng CS hình sự điều tra tội phạm quốc tế trong 2 năm.
Chuyên môn của mình là điều tra tội phạm quốc tế do người Việt thực hiện.
Đối với mình, 2 năm kinh nghiệm sống cùng với những cảnh sát khác đến từ khắp cả nước là tài sản rất quý giá
Sau 2 năm này, mình biết tiếng Việt rồi, chuyển sang làm nhân viên CS hình sự điều tra tội phạm quốc tế và phiên dịch viên
Chuyển chỗ làm việc sang phỏng CSHS
-Về cảnh sát tỉnh Aichi và vào phòng cảnh sát hình sự mình mong muốn
→Sau khi kiến tập xong ở Tokyo, mình được chuyển vào phòng CSHS mình mong muốn
…thế nhưng, công việc CSHS thì cực kỳ vất vả đến mức không đoán nổi
Sở CS mình làm việc là vất vả nhất trong các sở CS tỉnh đó, và phòng CSHS là phòng vất vả nhất trong các phòng CS nên mình gặp cực kỳ nhiều khó khăn…
Bình thường là làm thêm giờ đến 22h, không ngủ khi phụ trách trực đêm và tất nhiên là tiếp tục làm việc bình thường vào ngày hôm sau
Nếu mà phụ trách trực nhật đêm vào cuối tuần thì cũng không được đổi ngày nghỉ
Thời gian làm thêm giờ quá 150 tiếng nhưng tiền làm tăng ca là rất ít
99% của cuộc sống mình là công việc nên dần dần mình cảm thấy mệt mỏi về cả thể chất cũng như tinh thần
Nhưng phải công nhận rằng nếu mà con người thực sự tập trung, cố gắng hết sức thì chắc chắn sẽ trưởng thành
Năm thứ 2, năng lực mình cao lên nhiều, khối lượng công việc của mình cũng tăng lên 3~4 lần so với trước đây
Quyết tâm chuyển việc
-Năm cuối trước khi bước sang tuổi 30, mình quyết tâm chuyển việc.
→Mặc dù gặp khó khăn nhưng mình càng ngày càng tiến bộ và được thăng chức, nhưng khi trở lại Tokyo, mình bất chợt tự hỏi mình “Mình thật sự có nên tiếp tục làm CS hay không?”
Thật ra thì năng lực làm việc cao lên, vị trí trong tổ chức cũng cao lên, và mình thăng chức rồi, nhưng cuốc sống mình hầu như chỉ là công việc nên ít có sự trưởng thành với tư cách là 1 con người.
Ngược lại, khi trở lại Tokyo để đào tạo thêm, mình có thời gian tự do nên cách suy nghĩ mình mở rộng hơn và mình cảm thấy mình trưởng thành hơn theo cách của một con người.
Cuối cùng, vào ngày sinh nhật mình lần thứ 29 trong khi kiến tập ở Tokyo, mình nghĩ là “Phải tự đổi cuộc đời mình ngay bây giờ” và quyết tâm chuyển việc.
Nghỉ Việc
-Ứng tuyển, chuyển việc và nghỉ việc
→Lúc mới đầu mình có ý định chuyển việc sang công ty tư nhân trong nước Nhật nhưng sau khi gặp 1 nhân viên công ty tư vấn hỗ trợ chuyển việc, mình đổi ý sang làm việc ở Việt Nam để sử dụng tiếng Việt.
Mình quyết định chuyển việc sang nước ngoài để vùng vẫy trong một thế giới rộng lớn hơn trong 3, 5, 10 năm tương lai, thay vào đó là chấp nhận lương bị giảm đi.
May mắn là có được những công ty offer (gồm có công ty lớn) nhưng sau khi suy nghĩ nhiều mình quyết định vào một công ty tiềm năng.
Tất nhiên là sau khi được công ty offer, mình báo cho sếp CS về việc mình chuyển việc nên những bộ phận quản lý và trung tâm CS đã rất bối rối.
Nhưng tính cách mình ngoan cố nên không thay đổi ý mình nghỉ việc.
(Nhân tiện, mình đã đấu tranh để được sử dụng tất cả các ngày nghỉ có lương trước khi nghỉ việc và sếp đã phải đồng ý ← Ở CS thì việc này rất là khó…)
Tháng 1 năm nay (năm 2020), mình thôi làm CS sau 7 năm làm việc
Kỳ nghỉ thu trong cuộc đời, rồi sang
-Mình sang Việt Nam (Hồ Chí Minh) một mình
→Trong thời gian khoảng 2 tháng nghỉ có lương và khoảng 1 tháng không đi làm, mình đi du lịch đảo Ishigaki (tỉnh Okinawa), Philippin và những di sản thế giới ở Nam Mỹ.
Sau khi tận hưởng kỳ nghỉ thu trong cuộc đời mình sang VN vào tháng 2.
(Mình sẽ viết bài blog về chuyến đi du lịch Nam Mỹ này. Mình rất vui vì đi du lịch được đến Nam Mỹ vào khi mình trước 30 tuổi)
Bắt đầu cuộc sống ở VN.
Bây giờ ~sang VN đã được 3 tháng~
-Mình sang VN đã được 3 tháng.
→Mình gặp may mắn vì nước VN là nước có chính sách ứng phó rất tốt đối với Corona so với các nước khác trên thế giới nên mình không hề sợ bị dịch Corona.
Dù biết tiếng Việt nhưng cuộc sống hàng ngày ở VN thì vẫn mới mẻ và hấp dẫn
vì VN có văn hóa khác, có công việc khác, có phong tục khác so với Nhật (tất nhiên là nước khác) nên đối với mình thì có nhiều điều muốn học hỏi.
Mặc dù ngày nào mình cũng đang lặp đi lặp lại việc thử nghiệm, sai lầm, suy nghĩ về sai lầm…nhưng bây giờ mình không hề nghĩ rằng “Mình phải tiếp tục làm việc này đến khi nghỉ hưu” như mình từng nghĩ khi làm công việc trước.”
(Có nghĩa tốt cũng có nghĩa xấu, haha)
Cách suy nghĩ mình thay đổi sang lạc quan hơn như kiểu “Nếu mà mình chuyển việc hoặc là nghỉ việc ngay bây giờ, mình vẫn có thể sống ổn”
Ở đây là Việt Nam, mình là người nước ngoài, ít có bạn bè, xung quanh là người Việt và lương mình vô cùng ít, nhưng mình nghĩ là…
“Uhm… kiểu gì mình cũng sẽ sống được thôi ,,,,”
hahaha (thực tế là không phải, mà là mình cố gắng coi như là ổn thôi)
Từ nay mình dự định sẽ tiếp tục viết blog này một khác từ từ.
Cho nên, mình rất vui nếu các bạn đọc blog này thoải mái.
Xin cảm ơn!!
コメントを残す